Ngày ấy, cứ mỗi đợt truyền hóa chất, người Nghĩa gần như kiệt sức. Có những ngày chỉ nuốt được vài thìa cháo loãng, mùi cơm cũng khiến buồn nôn. Từng giờ trôi qua, Nghĩa sống trong trạng thái vừa mệt, vừa hoang mang vừa suy nghĩ: “Ăn gì thì tốt?”, “Có nên kiêng tuyệt đối thịt, đường, dầu mỡ?”, “Nếu ăn sai thì có ‘nuôi’ tế bào xấu không?”.
Rồi một buổi trưa, khi tôi đang cố nhắm mắt cho qua cơn chóng mặt, giường bên vang lên tiếng kéo ngăn tủ nhẹ nhàng. Đó là Minh, cậu cũng trạc tuổi tôi, cũng đang điều trị K phổi. Từ ngày nhập viện, cậu luôn trông khỏe khoắn hơn tôi vài bậc, ăn được, ngủ được, đôi lúc còn ngồi tựa đầu giường đọc sách.
Cậu quay sang nhìn tôi rồi khẽ nói: “Sao rồi? Hôm nay đỡ hơn chút nào chưa?”. Tôi khẽ gật đầu, mệt quá để nói, nhưng ánh mắt thì rõ ràng là không giấu được sự rã rời.
Cậu mở ngăn tủ đầu giường, lấy ra một vỉ thuốc, rồi đặt nhẹ sang bàn phía tôi: “Tôi dùng cái này được mấy tháng rồi, gọi là K1-Fucoidan. Không phải thuốc đặc trị đâu, nhưng nó giúp tôi đỡ mệt hơn, bớt buồn nôn, ăn uống cũng khá hơn chút đỉnh. Người ta bảo loại này có khả năng giảm bớt các gốc tự do – những tế bào sinh ra ung thư, đồng thời hỗ trợ nâng cao sức đề kháng. Nhờ vậy mà tôi mới còn có sức ngồi nói chuyện với ông thế này.”
Tôi khẽ nhấc vỉ thuốc lên, lật nhẹ qua lại như một phản xạ vô thức. Rồi nhìn sang cậu, cất tiếng, dù nhỏ nhưng chân thành: “Cảm ơn ông bạn nhé! Thật đấy!” Cậu mỉm cười, nụ cười tươi khỏe và ấm áp. Nụ cười của một người đã quen với nỗi đau, nhưng chưa từng bỏ cuộc.